Chủ Nhật, 31 tháng 5, 2015

Vội!...

Người ta nói tuổi 20 là tuổi đẹp nhất của đời người. Và tôi đang trải qua cái tuổi đẹp nhất ấy. Tuổi 20, không còn quá trẻ con và ngây thơ như mới 15, nhưng cũng không quá thực tế và phải đối mặt vs toan tính cuộc đời nhiều như tuổi 25. 

là lúc ta căng tràn nhựa sống, nhiệt huyết, yêu thương. Nếu được chọn 1 màu áo cho tuổi 20, tôi sẽ chọn cho nó màu xanh lá, màu xanh của chồi non chớm nở, của nhựa sống, của hi vọng và ước mơ...
Nhưng nếu cho tôi chọn một tính từ cho tuổi 20 của tôi, tôi sẽ chọn từ "Vội".


20, TÔI SỐNG VỘI!

Tôi bị ấn tượng mạnh mẽ bởi nhà thơ Xuân Diệu và nỗi lòng sống "vội" của ông. Và tôi cũng muốn "tắt nắng đi cho màu đừng nhạt mất", cũng muốn "buộc gió lại cho hương đừng bay đi"... Bởi tôi biết tôi đang ở trong độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời. Bởi tôi sợ tuổi 20 của tôi sẽ qua nhanh, khi tôi chưa làm nó được "tròn". Bởi tôi sợ, tôi sẽ hối hận vì những gì mình chưa dám làm, chưa dám theo đuổi...

20, TÔI YÊU VỘI!

Bạn đừng hiểu lầm yêu vội ở đây là yêu bừa, gặp ai là yêu. Tôi yêu vội, là vội tận hưởng những cảm xúc, những rung động rất nhỏ của tình yêu. Bởi tôi sợ một ngày con tim sẽ chả biết rung động bởi những điều nhỏ nhặt nhất. Tôi lượm lặt cho mình đủ những cung bậc cảm xúc, yêu, ghét, giận hờn, cô đơn... và "ngấu nghiến" chúng trong góc nhỏ của mình. Nếu bạn đau khổ trong tình yêu, hãy cứ để con tim khóc, khóc để cảm nhận sự yếu mềm của chính bản thân, mà đôi khi cái vỏ bọc vui tươi mạnh mẽ che mất. Lúc ấy bạn sẽ nhận ra rằng, còn khóc là vẫn còn cảm xúc, chứ đừng để cảm xúc bị chôn vùi và trở nên chai sạn. Và bạn cũng nhận ra rằng, "Everything has its reason". :)

20, TÔI HỌC VỘI!

Tôi đã từng tiếc mấy năm tháng trước, khi mới bước chân vào đại học. Tôi nhởn nhơ với suy nghĩ, mình còn tận 4 năm cơ mà. Nói thế không phải là tôi ko học, hay không tham gia các hoạt động để học hỏi cho mình các kỹ năng. Tôi có chứ, nhưng chưa thực sự. Giờ tôi 20, là sinh viên năm 3, đang đứng trước ngưỡng cửa bị đuổi khỏi trường mới thấy muốn học và thích học. Tôi vẫn cần thêm thời gian nữa để học những gì mình thích, mình đam mê.

20, VỘI!

20 tuổi đầu mà nhận ra số nơi tôi đến chỉ đếm trên đầu ngón của 1 bàn tay. Người ta nói rằng sự hiểu biết được đo bằng khoảng cách. Vậy mà khoảng cách của tôi chỉ là từ HY đến HN, từ HN về HY. Và tôi sẽ đi vội!

20, Tôi cũng sẽ đọc vội, viết vội! Vốn là một đứa cũng khá ham đọc sách, vậy mà tôi đã đánh mất thói quen đó từ khi nào. Vốn là một đứa cũng thuộc dạng kha khá cảm xúc, vậy mà tôi cứ nén nó lại mà chả chịu viết ra... Thế nên tôi còn 1 nửa tuổi 20 nữa để thay đổi. :)

Và lúc này tôi cũng đang viết vội, viết để những suy nghĩ này được lưu lại, chứ không còn đơn thuần là những dòng suy nghĩ mênh mang hay những kế hoạch mông lung nữa. Và viết để sau này nhìn lại tôi cũng không còn tiếc nuối cho một tuổi 20! :)



19/03/2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét