Ngày kỉ niêm giải phóng thủ đô 10/10, đi học, đi dạy thêm hay ở bất cứ đâu, câu cửa miệng những người thân nhau đôi chút có lẽ sẽ là: Tối nay đi xem pháo hoa không? Xem ở đâu, với ai …và thế là lại làm nên một câu chuyện dài chả biết hồi kết. Còn tôi, chỉ là một câu nài nỉ: Tối nay đi xem pháo hoa với em/tao đi! Nghe có vẻ vui, nhưng hầu hết câu trả lời là bận hoặc đã có hẹn trước :).
Tôi trở thành người lớn cô đơn! :)
Đứng chờ xe bus lúc gần 8 giờ tối. Ngày này Hà Nội bắn pháo hoa ở tận 20 điểm, thế mà dòng người cứ ồn ã kéo nhau đi vội vàng như sợ muộn. Ở điểm dừng xe bus, có bạn thì đi lên sân Mĩ Đình, có người thì cố chen lên Hồ Gươm rực rỡ. Ồ! Sao ở Thanh Xuân Hà Đông mà không ra hồ Văn Quán cho mát mẻ nhỉ? Đám đợi xe đông nghịt, ngồi trên băng ghế dài, bạn sẽ chẳng biết xe nào đến, xe nào đi vì vướng những chiếc bóng lóng ngóng đợi chờ. Chắc hẳn ai cũng mong có xe thật nhanh để lên kịp có chỗ xem pháo hoa. Chả biết trong dòng người ấy, có ai giống tôi chỉ đợi xe để về nhà không? Thế mà khi xe đến nơi thì cũng vẫn còn những chiếc ghế trống.
Có những xe chỉ cần đợi 5 – 10 phút, xe tôi thì đợi đến gần nửa tiếng mới có lấy một chiếc.Ngập ngừng rồi tôi quyết định lấy điện thoại send 1 tin nhắn: “Tối nay có đi xem pháo hoa không?”... Tôi cố víu lấy cái lí do cuối cùng hay có thể nói là hi vọng cuối cùng để không bước chân lên xe bus về nhà… Nhưng! Báo cáo gửi không thành công! Thôi, con dở! Lên nhanh bác tài giục rồi…
Ngồi trên xe bus, ngẫm cũng tội mấy bác tài và anh thu vé, những ngày lễ này chả được về đi chơi với vợ con. Xe bus cũng chạy hối hả, những lần phanh gấp hay nghiêng ngửa cả xe làm cái người ngồi ghế sau như muốn chồm lên phía trước. Xe chạy nhanh, có lẽ để cho kịp chở chuyến cuối cho những người muốn xem pháo hoa trên cầu Vĩnh Tuy. “Thôi đằng nào cũng thế, lên cầu xem pháo hoa vậy!”
8h54 xuống xe. Đôi chân bước hối hả lên cầu, cẳng chân phải cứng lại để leo lên dốc. Cái háo hức chuẩn bị được ngắm pháo hoa xen lẫn vào nỗi tủi thân thoáng qua, giữa cái yếu mềm của một đứa con gái đi giữa lòng thành phố và cái mạnh mẽ chẳng cần ai đoái thương… tất cả tạo nên từng bước sải dài ngấm những nỗi niềm miên man dẫn lên trên cầu.
Cũng vừa kịp lúc những bông pháo hoa nở rực rỡ trên nền trời! Xanh, đỏ, vàng... Hình tròn, ngôi sao và cả hình gì như những con nhộng loằng ngoằng nữa. Ở trên cầu Vĩnh Tuy lộng gió có thể nhìn được cả 3 điểm bắn pháo: Đền Lừ, Hồ Gươm và Hồ Tây. Có đứa nhỏ ngọng nghịu khen pháo hoa đẹp quá, người thì nói bắn ở đây nhiều, ở kia đẹp… Tôi thì im lặng nhìn ngắm những bông pháo hoa bung nở với những tiếng độp độp nghe cũng vui tai. Những bông pháo hoa lúc đầu nhỏ, rồi sau đó to dần như đang muốn lắm tiến gần tới người xem như thể để trưng ra, khoe mình đẹp đẽ. Ừ thì mỗi bông pháo chỉ có một khoảng thời gian ngắn ngủi để sống, và tất nhiên có lẽ vì thế nên nó mới sống rực rỡ đến vậy. Lụi tắt chỉ sau vài giây. Nhưng nó vẫn sống ở trong những chiếc máy ảnh người ta quay được, có lẽ nó cũng mãn nguyện rồi.
Đứng ngắm pháo hoa mà lòng chả vui chả buồn, cứ bình thản và yên bình như không. Có một chút trống trải khi lại một mình bước đi trong ngày lễ. Sao lúc nào tôi cũng cảm thấy cô đơn? Thử hỏi tôi tham lam đến thế nào mới đủ?
Hôm nay đi trên cầu vàng vọt ánh đèn cao áp, nhìn xuống những ngôi nhà, những hàng cây tôi vẫn thường đi qua hàng ngày, tôi thấy nó đẹp đến lạ! Đẹp như bức tranh của một người họa sĩ tài tình với con phố dài và hẹp, hàng cây xanh và những mái tôn đỏ. Cầm chiếc máy ảnh trên tay, tôi như muốn nuốt trọn từng cảnh vật ấy… ngõ nhỏ cô đơn vắng teo người. Lia máy xuống đôi bàn chân của mình, tôi lại bước đi những bước rất nhẹ. Bắt gặp 1 cô bạn một mình bước đi về, lòng tôi lại xôn xao! Như thể từ một người cô đơn tìm thấy 1 người cũng cùng cảnh ngộ…
…. "Chào cậu, chúng ta có giống nhau không nhỉ?"
….. Vẫn chỉ là những suy nghĩ!
Gió trên cầu mát quá! Tôi bỏ kính ra để gió vuốt ve đôi mắt của mình! Và tôi lại nhìn thấy pháo hoa! Đó là những đốm vàng, đốm trắng đốm đỏ nhấp nháy và di chuyển từ đèn của những chiếc xe. Pháo hoa cũng giống đây chứ gì nữa, chỉ khác rằng, những đốm sáng này cứ lung linh đến khi vuột khỏi tầm mắt tôi. Để tôi nói cho bạn cách cảm nhận những bông pháo hoa đặc biệt này. Nếu bạn bị cận giống tôi, đơn giản hãy tháo bỏ lớp kính hằng ngày của mình ra mà nhìn ngắm đèn xe từ trên cao dốc xuống. Còn nếu không, hãy cố nheo mắt lại để như thể đang nhìn một vật từ xa… Bạn sẽ thấy xung quanh chiếc đèn ấy tỏa ra những vùng sáng lung linh đẹp đẽ. Đó là một trò chơi mà tôi thường hay nghịch với đôi mắt của mình khi còn nhỏ. Tôi tự nhủ sẽ thường xuyên bỏ kính ra để ngắm đèn xe như thế này thật nhiều, vì nó làm đôi mắt tôi thích thú lắm!...
Nếu cuộc sống đưa tôi một quả chanh, tôi sẽ biến nó thành cốc nước chanh dịu mát! :)
Có lẽ từ bây giờ trở đi tôi sẽ không đi ngắm pháo hoa một mình nữa. Tôi sợ cứ phải đối mặt với những cảm xúc khó hiểu xuất phát từ bản thân, tôi sợ cái cảm giác cô đơn đến trống trải rồi tỉnh bơ nhẹ bẫng như thể điều đó đã trở thành thói quen. Tôi thích đi đến những nơi đông vui, tôi thích sống một cách sống giản đơn… nên tôi sẽ không dành thời gian một mình để nuôi sống con quái thú cô đơn và tham lam của mình nữa!
Pháo hoa, đơn giản chỉ là những đốm sáng trên nền trời. Cô đơn, chỉ là chút mênh mang giữa lòng Hà Nội rộng lớn! Hãy thả trôi và tận hưởng những cảm xúc nhẹ nhàng!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét