.
.
.
.
Đã nhiều năm qua đi nhưng những hình ảnh về cậu và những cảm
xúc trong tớ dường như vẫn còn đó. Để mỗi lần nhớ về những năm tháng ấy, tớ lại
mỉm cười bởi nó ngọt ngào, ngây thơ và đáng yêu như những cái kẹo mút mà cậu
dành cho tớ...
Tớ và cậu sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm, lại học cùng
trường, cùng lớp và cùng 1 nhóm bạn thân. Dường như ngay đến cả cái profile của
tớ và cậu nó cũng đáng yêu ấy nhỉ? :)
Ngày ấy, cậu trong tớ chỉ là 1 thằng nhóc sún răng có đôi mắt
híp. Tớ thích nhìn cái cách cậu cười khoe hết cả răng sún rồi 2 cái mắt không
nhìn thấy tổ quốc đâu cả. Nhưng dường như chỉ dừng lại ở tình bạn nếu như không
có chuyện xảy ra hôm đó...
-" Tát cho tớ 1 cái tớ mới dám nói" @@
Bốp!!!
-" Người tớ thích là cái B!!!" - đó là lời
"thú tội" của cậu với cái nhóm quỷ quái,giở trò bắt nhau khai hết cả
tên tuổi người thương thầm ra. =.=
Cậu biết tớ ngạc nhiên thế nào khi biết điều ấy không? Trước
đó tớ không hề biết về tình cảm mà cậu dành cho tớ. Vì cậu cũng là thiên yết
mà, hay là do tớ quá vô tư nên không để ý nhỉ?
Cái ngày 20/10 năm ấy tớ đc nhận 2 món quà đều là 2 chiếc
vòng cổ thay cho lời tỏ tình của 2 thằng bạn thân, cậu là 1 trong 2 người đấy. Ừ
thì tớ khó xử lắm, chả biết đeo của ai, đeo của người này thì lại mất lòng người
kia... Và cậu đã giúp tớ giải quyết theo cách nào đo mà chính tớ cũng không biết
nữa...
Đường về nhà tớ phải đi qua nhà cậu. Con đường ấy diễn ra
bao nhiêu điều trẻ con mà ngốc xít nhất trong đời tớ. Hôm đó đi học về, cậu chặn
xe tớ và bảo tớ đưa cái vòng của thằng kia đây để cậu giải quyết thay :) Giờ
nghĩ lại tớ vẫn không thể nhịn được cười vì cái cách ghen tuông trẻ con mà đáng
yêu của cậu, càng không nhịn được cười khi mà tớ nghe lời cậu răm rắp như 1 con
mèo, điều mà cái con bé bướng bỉnh cứng đầu như tớ cũng không thể ngờ tới. Thế
là tớ với cậu yêu nhau...
Bọn bạn trong lớp đều biết cả, bị chúng nó trêu vừa ngại vừa
buồn cười. Hồi đó chưa có điện thoại, tớ và cậu lén viết thư rồi đưa cho nhau.
2 đứa toàn nói chuyện vô cùng ngốc xít như: " vì sao cậu lại thích tớ?"
" sao cậu lại để ý tớ khi tớ chả có gì nổi trội?"...
Ấy thế mà mỗi lần nhận được thư của cậu, tớ chỉ mong về tới
nhà thật nhanh để có thể lôi bức thư ấy ra và đọc ngấu nghiến.
Tớ còn nhớ mỗi buổi chiều đi học về, khi tớ đang tìm kiếm
bóng hình của cậu ở khu để xe để 2 đứa cùng về chung thì chả thấy cậu đâu cả.
Nhưng cái tôi của tớ quá lớn nên cứ thế mà đi về. Đang nghĩ trong đầu cái tên
nhóc này vô tâm thì thấy cậu từ đăng xa chạy tới và mang theo 1 cây kẹo mút.
Hóa ra là cậu đi mua kẹo mút cho tớ. Hìhì. 2 cái xe đạp, 2 cái kẹo mút và toàn
những câu chuyện không đầu không cuối pha chút ngại ngùng của cái thời trẻ con
ngốc xít giờ vẫn còn nguyên trong tớ!
Còn nhớ một buổi chiều đang trên đường đi học đội tuyển thì
cậu lại chặn xe tớ. Cái cảm giác đang sợ muộn học mà lại bị chặn xe làm tớ bốc
hỏa và chuẩn bị xì cho câu 1 trận. Ấy thế mà chẳng hiểu sao ngay lúc ấy tớ lại
ngại ngùng khi nhận "hoa rau muống" của cậu. Cậu bảo vì hoa đó màu
tím mà, và nhăc tớ nhớ giữ cẩn thận đấy! <3 Cơ mà tớ có giữ cẩn thận thế nào
thì lúc đi học về nó cũng bị héo. Tớ buồn lắm, cái mặt đang tiu nghỉu thì cậu lại
chặn xe tớ. Đang định mách cậu là hoa héo mất rồi thì cậu đã tặng ngay tớ 1
bông hoa khác và nói hoa này không héo được đâu ^^. Cầm hoa mà tớ vui lắm,
nhưng mà tớ đang nghĩ đó là hoa giả nên hơi buồn 1 tẹo, nhưng tớ cũng chả trách
cậu đâu. Mãi sau này tớ mới biết đó là hoa cúc vạn thọ :)
.
.
.
.
Vì tớ là 1 cô gái thiên yết nên tớ không bỏ được tính sở hữu
cao, ích kỉ, cái tính bướng bỉnh, cái tôi lớn và sự đa nghi ... nên tớ và cậu
chia tay... Giờ thì tớ với cậu mỗi đứa 1 nơi, rất ít khi gặp mặt nên tớ có thể
dễ dàng nhốt cậu vào 1 góc nhỏ của trái tim mang tên kí ức. Giờ thì tớ và cậu mỗi
người cũng đang có 1 nửa cho riêng mình. Cậu nói hãy quên cậu đi nhưng tớ sẽ
không quên đâu, vì tớ ngang bướng mà :).Hạnh phúc nhé mối tình đầu của tớ! Cậu
vẫn sẽ mãi trong những kỉ niệm của tớ, những kỉ niệm của 1 thời ngây ngô, hồn
nhiên và trong sáng. Hi vọng cậu cũng sẽ giống tớ, giữ những kỉ niệm đẹp này
cho riêng mình... để rồi khi bất giác nhớ về, ta có thể mỉm cười vì 1 thời ngây
dại...
Hè 2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét