Dạo này tự nhiên thấy lai láng :)) thôi thì tranh thủ tý cảm xúc viết sau này ngồi đọc cho vui! :)
------------------------------ ------------------------------ -
Chỉ là một vài dòng tản mạn về quá khứ, về anh!
Chỉ là một vài dòng tản mạn về quá khứ, về anh!
...
Em muốn viết cho anh đã lâu. Nhưng em không muốn tự mình đào sâu thêm vào nỗi đau đang rỉ máu, em chỉ còn cách chờ… chờ để thời gian qua, em thảnh thơi và tự tin đối diện với những cảm xúc cũ đã từng…
Em viết cho anh vào một ngày đầu tháng 10, khi mà mới ngay hôm trước, kỉ niệm về tập thể đó, về anh lại về trong em. Đó là những đan xen của cảm xúc, của hạnh phúc lẫn ngại ngùng với cô đơn đến hoang hoải. Nhưng anh à, giờ em đã chả còn thấy đau, em thấy bình thản biết bao khi đối diện với cảm xúc đó… Vì nó đã là 1 thời đã qua! Em mỉm cười lặng chào quá khứ…
Em và anh không cùng nhau bước đi trong suốt chặng đường đời dài đằng đẵng. Em không trách anh, cũng không trách số phận để em yêu anh. Bởi em biết, không phải người nào rồi cũng sẽ đi đến cuối đoạn đường với em, nhưng điều quan trọng hơn là cách người ta đã để lại dấu ấn trong quãng đường ngắn ngủi cùng chung bước như thế nào. Nếu ai hỏi em con đường em và anh đã từng bước chung là gì, thì em sẽ trả lời rằng đó là con đường của những cảm xúc nhẹ nhàng giấu kín!
Câu chuyện của anh và em bắt đầu bằng một trò chơi của một đứa con nít luôn luôn thích bay nhảy, khám phá và tìm tòi cảm giác mới. Có đôi khi ta chơi một trò chơi chỉ đơn giản để cho vui và để thỏa mãn cái lòng ích kỷ của chính bản thân, mà ta cũng không thể ngờ đc rằng mình sẽ rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan… Khi đã trong cuộc chơi, những tâm tình, cảm xúc lại trở nên thật tới nỗi ta không muốn tin vào nó, để rồi phát hiện ra mình đã yêu! Có thể hay không cùng lúc yêu thương 2 người? Người cũ với bộn bề kỉ niệm quá khứ và người mới với những cảm xúc chưa từng có trước đây? Đôi người còn đau khổ hơn khi rơi vào trạng thái vô định, không xác định được tình cảm của mình, cũng không đưa ra được quyết định chọn ai, cũng chỉ vì yếu đuối không muốn làm tổn thương người khác, cũng chỉ vì tham lam muốn có cả 2, hay cũng chỉ là thèm khát cái cảm giác yêu thương nên chần chừ, để rồi làm nên bi kịch của tình yêu…
Và em lại giằng xé cái cảm xúc ấy đến nỗi nó bị đứt gãy. Đứt gãy cho một cuộc tình không tên . Tình yêu như một cơ thể sống vậy, vào một ngày chả đẹp trời nào ấy, em đã nói sẽ buông tay. Và anh buông nốt tay còn lại, bình thản nhưng nặng trĩu đau thương. Tình yêu của em và anh chưa chết, nhưng không ai chịu đưa tay ra nắm lấy! Để đến khi nó ra đi, chỉ còn lại là những tiếc nuối…
Ngày và tháng, trở đi trở lại, năm này qua năm khác. Có lẽ như để nhắc nhở con người ta trân trọng và gìn giữ những kỉ niệm trong quá khứ. Em đang vùi mình vào nỗi nhớ của 1 năm về trước và viết về anh. Em cũng sẽ trân trọng những kí ức ấy, kí ức thủy tinh của một mối tình mỏng mảnh. Còn anh thì sao? Có khi nào anh nhớ về quá khứ, hay tự hỏi em đang sống như thế nào?

Em muốn viết cho anh đã lâu. Nhưng em không muốn tự mình đào sâu thêm vào nỗi đau đang rỉ máu, em chỉ còn cách chờ… chờ để thời gian qua, em thảnh thơi và tự tin đối diện với những cảm xúc cũ đã từng…
Em viết cho anh vào một ngày đầu tháng 10, khi mà mới ngay hôm trước, kỉ niệm về tập thể đó, về anh lại về trong em. Đó là những đan xen của cảm xúc, của hạnh phúc lẫn ngại ngùng với cô đơn đến hoang hoải. Nhưng anh à, giờ em đã chả còn thấy đau, em thấy bình thản biết bao khi đối diện với cảm xúc đó… Vì nó đã là 1 thời đã qua! Em mỉm cười lặng chào quá khứ…
Em và anh không cùng nhau bước đi trong suốt chặng đường đời dài đằng đẵng. Em không trách anh, cũng không trách số phận để em yêu anh. Bởi em biết, không phải người nào rồi cũng sẽ đi đến cuối đoạn đường với em, nhưng điều quan trọng hơn là cách người ta đã để lại dấu ấn trong quãng đường ngắn ngủi cùng chung bước như thế nào. Nếu ai hỏi em con đường em và anh đã từng bước chung là gì, thì em sẽ trả lời rằng đó là con đường của những cảm xúc nhẹ nhàng giấu kín!
Câu chuyện của anh và em bắt đầu bằng một trò chơi của một đứa con nít luôn luôn thích bay nhảy, khám phá và tìm tòi cảm giác mới. Có đôi khi ta chơi một trò chơi chỉ đơn giản để cho vui và để thỏa mãn cái lòng ích kỷ của chính bản thân, mà ta cũng không thể ngờ đc rằng mình sẽ rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan… Khi đã trong cuộc chơi, những tâm tình, cảm xúc lại trở nên thật tới nỗi ta không muốn tin vào nó, để rồi phát hiện ra mình đã yêu! Có thể hay không cùng lúc yêu thương 2 người? Người cũ với bộn bề kỉ niệm quá khứ và người mới với những cảm xúc chưa từng có trước đây? Đôi người còn đau khổ hơn khi rơi vào trạng thái vô định, không xác định được tình cảm của mình, cũng không đưa ra được quyết định chọn ai, cũng chỉ vì yếu đuối không muốn làm tổn thương người khác, cũng chỉ vì tham lam muốn có cả 2, hay cũng chỉ là thèm khát cái cảm giác yêu thương nên chần chừ, để rồi làm nên bi kịch của tình yêu…
Và em lại giằng xé cái cảm xúc ấy đến nỗi nó bị đứt gãy. Đứt gãy cho một cuộc tình không tên . Tình yêu như một cơ thể sống vậy, vào một ngày chả đẹp trời nào ấy, em đã nói sẽ buông tay. Và anh buông nốt tay còn lại, bình thản nhưng nặng trĩu đau thương. Tình yêu của em và anh chưa chết, nhưng không ai chịu đưa tay ra nắm lấy! Để đến khi nó ra đi, chỉ còn lại là những tiếc nuối…
Ngày và tháng, trở đi trở lại, năm này qua năm khác. Có lẽ như để nhắc nhở con người ta trân trọng và gìn giữ những kỉ niệm trong quá khứ. Em đang vùi mình vào nỗi nhớ của 1 năm về trước và viết về anh. Em cũng sẽ trân trọng những kí ức ấy, kí ức thủy tinh của một mối tình mỏng mảnh. Còn anh thì sao? Có khi nào anh nhớ về quá khứ, hay tự hỏi em đang sống như thế nào?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét