Chủ Nhật, 31 tháng 5, 2015

Chuồn chuồn cho một 20!


Mỗi năm, tháng 11 về là trời lại chớm lạnh. Vì lẽ tháng 11 là tháng đầu đông, mà mùa đông - lạnh, người ta thường kèm theo những nỗi buồn mênh mang, man mác, vu vơ không đầu không cuối...  Những con người sinh ra tháng 11 cũng vậy, thường có cái gì đó mà chả ai có thể hiểu nổi, đến ngay chính bản thân họ...
Sinh nhật là ngày duy nhất trong năm để người ta cảm thấy mình đặc biệt. Ngày và tháng lại quay vòng, như thể nhắc ta về một hành trình dài đằng đẵng, nhắc ta nhớ về quá khứ.... 
Tôi còn nhớ những sinh nhật nhỏ bé của tôi ở quê nhà. Thực tình hồi đó tôi chả biết sinh nhật của mình, mẹ tổ chức cho ngày nào thì biết thế, xong rồi năm sau lại chả nhớ! Trong cái đầu óc của một đứa trẻ mẫu giáo, chỉ cần mẹ tổ chức cho một buổi đầy nến và bánh kẹo, được mời bọn trẻ con trong xóm đến, và mình sẽ là người đặc biệt và tỏa sáng ngày hôm ấy. Vậy là chả đòi hỏi gì! Tôi thích cái cảm giác hí hửng đếm những phần quà có được sau mỗi buổi sinh nhật, thu gom bánh kẹo thừa và cất những cây nến đỏ bầy quanh mâm. Những món quà hồi nhỏ hầu hết là vở, thế nên cứ sau sinh nhật, tôi lại có thêm cơ man nào là vở để viết.

Còn nhớ hồi đó ao ước có 1 cái bánh gato trong ngày sinh nhật, nhưng mà ở quê chả có điều kiện, nên cũng chả bao giờ dám xin mẹ, thôi thèm ăn bánh gato thì đi sinh nhật mấy đứa bạn ăn cũng được :). Hồi đó,  cứ mỗi lần đc mời ăn sinh nhật trong xóm, tôi vẫn nhớ chạy quanh làng đi xin hoa hồng để tặng, nếu không xin được tôi sẽ tặng 1 cuốn vở 500đ mua ở cửa hàng tạp hóa cạnh nhà.  Đến khi học cấp 2, có mấy đứa bạn thân. Còn nhớ hồi đó trong nhóm có 4 đứa, sinh nhật 1 đứa, 3 đứa còn lại mỗi đứa góp 1k để mua 1 cái tượng nhỏ xíu xíu tặng đứa còn lại. Hồi ấy vật chất chả có gì đâu, nhưng mà thấy vui và thoải mái lắm! Những kỉ niệm ấy trong sáng, giản dị mà đến giờ tôi vẫn mỉm cười khi nhớ về.

Cơ mà tôi có một tật xấu từ hồi cấp 2, đó là ko muốn nhắc đến sinh nhật của mình… chỉ để muốn xem có những ai nhớ ngày sinh nhật ấy! Đến bây giờ vẫn thế, chưa sửa được... và ko biết khi nào sửa được. Cái tâm trạng cũng thật buồn cười, nửa muốn ngta nhớ mà lại cứ giả vờ như hôm nay ko phải sinh nhật mình vậy . Thực tế là mình đã public snh của m từ năm ngoái, vậy mà đến gần ngày, mình lại giấu nó đi :))... Như thể con bướm vẫn nhút nhát không dám ra khỏi cái kén của mình, tự mình vùng vẫy với 1 mớ cảm xúc trong cái kén nhỏ ấy… Mỗi năm, có thêm vài người nhớ sinh nhật, nhưng cũng có thêm vài người quên... Dù sao, nếu mọi người đã ở trong tim tôi rồi, thì có quên thì tôi cũng chả nặng nề nhiều như hồi năm ngoái, ko còn nghĩ tiêu cực hay vu vơ...  Có lẽ đã lớn rồi! Chỉ là hơi buồn một chút, nhưng cũng hiểu rằng cuộc sống này bộn bề lắm...  Đôi khi mình cũng rất vô tâm mà J

Sinh nhật tròn tuổi 19, đủ mọi cảm xúc buồn vui, hỉ nộ ái ố, tủi hờn, hạnh phúc ....Sinh nhật tròn 20, vẫn bộn trong mớ cv như mọi ngày, cơ mà vẫn thấy ấm lòng, vì mình biết chắc chắn có những người không quên sinh nhật mình, vậy là đủ rồi.

Sinh nhật 20, ko còn quá đòi hỏi hay ích kỉ như 19 nữa, mà là 1 sinh nhật trôi qua bình yên và ấm áp!.... Cám ơn mọi người!
Nếu có 1 từ để nhớ về ngày hôm nay, mình sẽ chọn :chuồn chuồn
Định làm cái gì đó cho snh của m cơ nhưng ko kịp rồi, để mấy hôm nữa vậy
.
.
.

Hà Nội vẫn đang trở gió, cám ơn cái khăn ấm
15/11/2014

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét